Có nên tin tuyệt đối rằng "Yes, I can"?
Có một lý luận cho rằng phải luôn tự tin rằng mình
sẽ làm được bất cứ điều gì "không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền,
đào núi và lấp biển, quyết chí sẽ làm nên". Hay trong tiếng Anh thì người
ta hay rót vào tai rằng "Yes, I can". Tôi thì tôi không tin lắm vào
cái này và cũng không khuyên ai như vậy cả.
Mỗi người sinh ra trên thế gian này được tạo hóa ban
cho một hay một số khả năng nào đó và đồng
thời tạo hóa cũng không ban cho hoặc chỉ ban cho ở mức...dưới trung bình một số
khả năng nào đó.
Khi người ta làm những việc mà họ có khả năng thì
họ làm được và khi đó họ vui, họ hạnh phúc. Còn một số việc họ không có khả
năng, nhưng họ lại muốn làm. Đến khi cố mãi mà vẫn không thành công thì họ
buồn, thậm chí đau khổ.
Thế nên nếu sống mà cứ tin rằng cái gì mình cũng
làm được, miễn là có quyết tâm thì cũng đáng khen lắm, nhưng mà khen bởi vì
người ta muốn khen thôi, chứ còn tốt với nhau thì phải biết cái gì khích lệ và
cái gì can ngăn chứ đừng tự rót vào tai mình "Yes, I can" và tai
người khác rằng "Yes, you can".
Những người nào tự huyễn hoặc về khả năng của mình
thì họ chỉ mắc lỗi với họ thôi, lại còn có những người đi huyễn hoặc người khác
về một khả năng mà người ta không có thì theo tôi là có tội rồi. Một bà mẹ mà
cứ gieo vào đầu đứa con gái yêu bé bỏng rằng cô bé đó là con Sơn Ca của thế
gian này để rồi con bé tự coi mình là con sơn ca cho đến khi nhân gian bảo là
em chỉ là con chim Ca chứ không phải là Sơn Ca thì em đau khổ lắm.
"Sống trên đời phải biết mình là ai" - Đức
Khuê bảo thế. Và người ta cũng bảo rằng con người ta hạnh phúc là khi họ được
là chính mình. Vậy thì tại sao mình lại cứ đi chạy trốn chính mình để tưởng
tượng mình là một ai đó cao siêu, tài ba, xinh đẹp, thành công, vân vân và vân
vân và rằng mình sẽ làm được cái nọ cái kia hoành tráng, vĩ đại lắm,
"kêu" lắm,..
Thôi thì mình cứ nghĩ mình là bé nhỏ, bình thường,
chỉ sở hữu một vài khả năng nho nhỏ và rồi cứ làm thật tốt những cái khả năng
nho nhỏ đó. Còn những thứ biết mười mươi là không làm được thì thôi đừng có cố
làm. Như vậy thì bên ngoài dù mình có sang hay hèn, giàu hay nghèo, giỏi hay
kém thì mình vẫn luôn được là mình và khi đó mình được hưởng trọn vẹn cái hạnh
phúc được là mình rồi.
Nếu ai cũng nghĩ và làm như vậy thì từ những bậc
siêu nhân, đại nhân cho tới những kẻ ăn mày ai cũng có thể hưởng một kiếp sống
an lạc trên cõi đời này.
Bởi vậy, tôi chẳng bao giờ đi khuyên ai rằng
"Yes, you can" và bảo họ làm cái này cái nọ, mà tôi chỉ luôn khuyên
mọi người rằng hãy tĩnh tâm lắng nghe để biết bạn là ai, bạn muốn gì, bạn làm
được cái gì và hành động.
Khi đó niềm hạnh phúc, sự an lạc sẽ đến với bạn.
Mạnh Cường Lotus
Cháu rất thích quan điểm này ạ!
Trả lờiXóa