Từ khi ngộ ra rằng mình là một người hết sức bình thường
trên đời này, tự nhiên thấy cuộc đời an vui hơn, trong lòng luôn cảm thấy nhẹ
nhõm, hân hoan hơn.
Tại sao ư? Vì khi ý thức được rằng mình là người bình thường
thì tự nhiên mình được hưởng nhiều cảm giác sung sướng:
-
Cái sướng thứ nhất là được hưởng niềm vui học
hỏi, tu rèn: Vì ý thức được rằng mình là người bình thường nên luôn tự nhủ rằng
mình phải thường xuyên học hỏi, tu rèn để vươn lên. Mà học hỏi, khám phá luôn
là một niềm vui bất tận.
-
Cái sướng thứ hai là cái cảm giác được miễn
nhiễm với ham hố danh lợi: Vì ý thức được rằng mình là người bình thường nên
trong công việc không tồn tại ý nghĩ như: tại sao mình làm thế này mà chỉ được
hưởng thế này hay tại sao mình như thế này mà lại không được cái chức này chức
nọ. Chỉ nghĩ đơn giản xã hội cho mình cái gì thì mình nhận với sự trân trọng và
biết ơn, thế thôi. Nghĩ thế tự nhiên thấy mình được miễn nhiễm với những ham hố
về danh và lợi - những thứ vốn khiến ối người đau khổ.
-
Cái sướng thứ ba là được sống trong thế giới
đông vui: Vì biết mình là người bình thường nên tự nhiên thấy mình đứng cạnh
nhiều người lắm, chứ chẳng đứng trên ai cả, hay nói đúng hơn chẳng có ai phải
đứng dưới chân mình cả. Nghĩ thế thì tự nhiên cảm thấy một thế giới thân thiện,
đông vui quanh mình.
-
Cái sướng thứ tư là không bị vương vào cái cảm
giác "chấp": Vì biết mình là người bình thường chứ không phải thánh
nhân nên chẳng bao giờ nghĩ là mọi thứ mình làm hay mình nói ra đều là đúng. Cảm
thấy thật nhẹ nhõm khi ai đó nói mình sai. Và kể cả khi mình tin là mình đúng
mà người ta không nghe thì cũng thấy nó nhẹ nhõm vì nghĩ tại sao họ lại phải
nghe một người bình thường.
-
Cái sướng thứ năm là được hưởng trọn vẹn những
niềm vui giản dị của người bình thường: ăn mặc casual ra đường cũng được, ngồi
vỉa hè ăn bát phở dân dã cũng chẳng sao. Tóm lại là ra đường chẳng có ai
"soi" mình.
-
Cái sướng thứ sáu là được hưởng sự an nhàn (cái
này thì nghe có vẻ hơi lười nhác, ích kỷ đây!): vì là người bình thường nên
mình không phải (bị) gánh vác những trọng trách to, thế là tha hồ ăn ngon ngủ
yên, vui thú với gia đình và dành thời gian làm những việc...bình thường.
-
Cái sướng thứ bảy là nhanh thoát ra khỏi buồn
bực, khổ đau: Vì biết thân phận mình là người bình thường nên nếu ở đời có ai
định làm mình đau (theo nhiều nghĩa) thì tự nhiên có cảm giác mình chỉ như hạt
cát thôi. Nghĩ vậy thì tự nhiên nỗi đau nó trôi tuột đi không đọng lại hoặc
không ngấm sâu, ngấm lâu vào mình.
Có lẽ một con người bình thường còn được hưởng nhiều cảm
giác sung sướng nữa mà mình cũng chưa kịp thống kê ra hết. Ôi, thật là may mắn
biết bao khi có được thân phận là người bình thường trên cõi đời này.
Mạnh Cường Lotus
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét