Tôi sinh ra vốn không có khả năng
làm việc nước, nhưng vì không biết làm việc nhà nên đành phải tìm chốn nương
thân ở việc Nhà-Nước (tức trong giờ làm việc nước thì vẫn tranh thủ làm việc
nhà như chạy đi đón con ở trường và đôi khi ở nhà vẫn tranh thủ làm việc nước
như thức đêm viết bài). Hôm nay ngồi ở nhà mon men viết mấy dòng lạm bàn về
việc nước.
An bình - đó là hai chữ mà ai cũng
mong: Mong cho đất nước được bình an, mong cho gia đình được an bình, mong cho
tâm mình luôn được an. Nhưng, tình hình đất nước như hiện nay thì khó có thể
nói hai chữ bình an được. Chữ "lâm nguy" thì tôi chưa dám dùng, mà
chỉ dám dùng chữ "đại vấn đề" thôi.
Tôi thấy đất nước mình đang đứng
trước ba Đại vấn đề:
Một là Tàu khựa đang ngày càng
hung hăng, quyết tâm chiếm, và thực sự đã và đang chiếm Biển Đông (tôi nói Biển
Đông chứ không chỉ là quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa);
Hai là nợ xấu của ngân hàng, cộng
với sự đổ vỡ và nguy cơ đổ vỡ của một loạt các công ty, tập đoàn kinh tế nhà
nước cũng như phi nhà nước.
Ba là vấn đề tham nhũng và lợi
ích nhóm.
Cái mà tôi, với tư cách là một
người dân, lo không phải vì vấn đề nó quá lớn, quá quan trọng, mà lo là vì mình
chưa tưởng tượng ra cách giải quyết 3 đại vấn đề kia như thế nào. Nôm na là nếu
nói theo cách của Chính phủ Cụ Hồ ngày xưa gọi là các "giặc" thì
không biết dùng cách gì để đánh "giặc chiếm Biển Đông", "giặc nợ
xấu" và "giặc tham nhũng" đây.
Này nhé:
-
Đối phó với giặc chiếm Biển Đông: Đã là đánh
nhau trên biển thì tối thiểu phải có tàu biển rồi. Phía bên kia thì suốt ngày
thấy báo chí mình đưa tin là họ hạ thủy tàu hải giám "khủng", rồi tàu
sân bay, rồi tàu tuần ngư, rồi siêu giàn khoan trên biển, rồi đoàn tàu đánh cá
30 chiếc đến Trường Sa như đi vào chỗ không người. Còn phía bên ta thì đã có Vinashin và Vinalines!
-
Đối
phó với giặc Nợ xấu: Đối với nợ xấu và đổ vỡ của những tập đoàn lớn thì về lý
thuyết phải có "tay to" là Nhà nước đứng ra để đỡ, ít nhất là trong
giai đoạn critical cho nó không xảy ra đổ vỡ dây chuyền kiểu domino. Không dám
bình luận thêm là cái "tay to" Nhà nước hiện nay đủ lực để đỡ không
nhưng tôi chỉ muốn nói rằng kịch bản sẽ rất xấu khi phải dùng đến "tay to"
khác từ bên ngoài như một số nước thời khủng hoảng 97-98 và khủng hoảng đợt vừa
rồi phải nhờ đến. Mà trên thế giới bây giờ có một "tay" cực to, đang
dư thừa rất nhiều tiền, to đến mức các "đại quốc gia" cũng đang phải
nhờ tới. Việt Nam mình mà phải nhờ tới cái "tay to" này để giải cứu
nợ xấu thì sẽ là đại hạn!
-
Đối
phó với giặc tham nhũng: Đã có người dùng từ "quốc nạn" để nói tới
tham nhũng. Sao bây giờ tham nhũng nó nhiều thế, nó có mặt ở khắp mọi nơi, ở
mọi cấp, ở mọi ngóc ngách của cuộc sống. Tham nhũng bây giờ lại gắn liền với
các nhóm lợi ích, hình thành nên một cái thế bùng nhùng, càng khó gỡ. Nói vậy
để thấy lực lượng tham nhũng thì thật là hùng hậu, còn lực lượng chống tham
nhũng là ai? Cũng vừa thay đổi Ban chỉ đạo chống tham nhũng TW đấy. Liệu đó có
phải là lực lượng chống tham nhũng hữu hiệu? (Thôi, không dám bàn thêm).
Nghĩ đến 3 đại vấn đề này mà hãi. Không phải là mình vô cảm trước những đại
vấn đề của đất nước, mà chỉ đơn giản là thấy mình quá bé nhỏ, chẳng làm được gì
cả nên tốt nhất là không nghĩ nhiều cho tâm nó an.
Hàng ngày, con vẫn vui đến trường, chim vẫn hót líu lo trên hàng cây ngoài
ngõ, bà bán xôi đầu phố tay vẫn thoăn thoắt gói xôi cho khách, anh đánh giày
cửa cơ quan tay vẫn đánh đều từ sáng đến chiều,...Thôi, hãy cứ ngắm cuộc đời
như vậy để hưởng sự an bình.
Mạnh Cường Lotus
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét