Tự nhiên rùng mình chợt nghĩ có một ngày nào đó tự nhiên có
ai đó cứ tin rằng tất cả những điều mình nói ra là đúng. Thế thì chết mất. Thảm
họa, thảm họa.
Cũng phải tự nhận mình là người thích nghe, thích đọc, thích
quan sát và thích suy nghĩ. Và khi nghĩ thì cũng có thể nghĩ ra cái gì đó, rồi
nói ra hay viết ra. Tất nhiên khi mình đã nói ra cái gì thì mình luôn nghĩ rằng
nó đúng, nó phải thì mình mới nói. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là những
thứ mình nói ra nhất nhất đều là đúng.
Thế nên chỉ mong mọi người nếu có ai đó đọc những thứ tôi
viết, nghe những điều tôi nói thì đừng để ý đến người nói hay người viết, mà
hãy để ý đến điều được viết hay nói ra. Nghĩa là phải tách điều nghe được, đọc
được ra khỏi người đã nói hay viết ra điều đó, đừng để cái tên của ai đó tác
động đến sự suy nghĩ độc lập của riêng bạn.
Để làm gì ư? Để tránh việc xa vào một thứ mà người ta gọi là
Mê tín, nghĩa là đã tin ai, (hoặc cũng có thể vì người đó có một cái danh gì đó,
ví dụ như mang danh “thầy” chẳng hạn) thì nhất nhất cái gì người ấy nói ra cũng
đúng. Như thế là không nên. Tôi cũng như các bạn, là người thì ai cũng có thể có
lúc sai cả.
Tôi chỉ mong là những lời của tôi nói và viết ra thì các bạn
hãy coi đó như là lời của gió và hãy suy ngẫm về những điều đó xem nó có phải
không, có hợp lý không chứ đừng đi để ý đến việc ai đã nói hay viết ra nó. Nếu
những lời nói đó mà các bạn thấy nó sai, nó vô bổ thì hãy quên nó đi hoặc phản
bác lại nó (nếu có cảm hứng). Còn nếu thấy có lời nào đó có ích, dùng được thì
đó là của các bạn rồi, không phải của tôi nữa đâu.
Thế nhé, hãy cho tôi được làm một hạt cát trong đời và đừng
gắn cái gì vào hạt cát đó cũng như đừng gắn hạt cát đó vào cái gì cả. Như vậy
tôi được tự do và các bạn cũng luôn được tự do, trong đó có cả cái tự do không
sợ sai.
Mạnh Cường Lotus
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét