Trong post trước, tôi có tâm sự rằng tôi chỉ muốn mọi
người coi tôi như một hạt cát. Đó là một cảm giác rất tự nhiên, rất thật trong
tôi.
Trước kia, tôi cũng đã viết bài “Sinh ra, mỗi người mộtsứ mệnh”. Khi ghép hai staus này lại với nhau thì có thể diễn giải trọn vẹn cái
tôi nghĩ thế này: trên đời này thì ai cũng như ai, nghĩa là chỉ như hạt cát cả
thôi. Thế nhưng khi đã sinh ra là một con người thì mỗi người sẽ có một sứ mệnh
nào đó. Để thực hiện cái sứ mệnh đó thì Tạo hóa sẽ ban cho một người nào đó
nhiều trí tuệ hơn, nhiều tiền hơn hay nhiều quyền hơn để thực hiện một sứ mệnh
nào đó.
Bởi vậy mà trong đời có những hạt cát giỏi hơn hạt cát khác,
giàu hơn hạt cát khác, chức vụ to hơn hạt cát khác, và có thể còn nhiều thứ hơn
khác.
Thế nhưng đời người là hữu hạn. Khi cái sứ mệnh của một
người chấm dứt thì cái hạt cát ban đầu lại trở lại hạt cát, đúng theo cái nghĩa
“cát bụi lại trở về cát bụi”, hay trở về “thân tứ đại” (đất, nước, gió và lửa)
như những lời dạy của tiền nhân. Còn cái sứ mệnh kia lại được chuyển cho “hạt
cát” khác gánh vác. Và tất nhiên, những trí tuệ, của cải, quyền lực cũng lại
được chuyển cho “hạt cát” khác. Đó là cái quy luật của muôn đời.
Thế nên trong quãng thời gian ngắn ngủi của đời người, nếu
ai đó đang được giỏi hơn, giàu hơn, to hơn hay là cái gì đó hơn thì hãy nghĩ
rằng tất cả những cái “hơn” đó không phải của riêng mình, mà mình chỉ là người
tạm giữ để thực hiện một sứ mệnh nào đó thôi.
Còn cái thực sự của riêng mình có lẽ chỉ là hạt cát thôi.
Nghĩ như vậy để bất cứ lúc nào trong mình mã trỗi dậy cái
cảm giác là mình giỏi hơn người, giàu hơn người, quyền lực hơn người thì phải
mau chóng dẹp nó đi. Dẹp đi để hiểu thực sự mình là ai. Dẹp đi để thấy cái tự
do, cái sung sướng của một hạt cát trong cái biển cát mênh mông của đời người.
Tôi ngẫm như vậy, tôi tin như vậy và tôi luôn tự răn mình
như vậy.
Mạnh Cường Lotus
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét