Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

Biết mình để là mình - Là mình để hạnh phúc


(Tiếp bài SINH RA, TA LÀ AI?)

Có bạn hỏi tôi: vậy làm thế nào để nhận ra gien trội của mình? Tôi thấy để nhận ra được cái gien trội của mình thì mình hãy tự mình Nhìn vào trong và Nhìn ra ngoài.

Nhìn Vào Trong nghĩa là như thế nào?

Bạn hãy nhắm mắt lại, hướng suy nghĩ vào bên trong mình để lắng nghe bản thân mình. Hãy đừng để những yếu tố bên ngoài tác động vào. Khi đó bạn sẽ cảm nhận rất rõ 2 thứ: một là mình thực sự muốn gì và hai là mình thực sự làm được gì. Tôi tin hai cái yếu tố này chính là TIẾNG NÓI của cái gien trội trong mỗi người. Hãy lắng nghe nó.

Cái lỗi mà chúng ta hay mắc phải là ít để ý đến việc Nghe mình, mà lại hay nhìn ra xung quanh và nghe người khác. Điều đó dẫn đến việc nhiều khi mình bị "lây" cái muốn, cái thích của người khác, đồng thời tưởng tượng ra việc mình sở hữu cả cái khả năng của người khác nữa. Từ đó dẫn đến việc mình hành động như người khác. Cái đó người ta gọi là Hội chứng bầy đàn. Hội chứng này dễ đưa người ta đi xa khỏi cái con người thực của họ lắm.

Thế còn Nhìn Ra Ngoài là gì?

Đó là hãy tự nhìn lại (review) quá khứ của mình để thấy kiểm nghiệm thực tế để nhận ra là mình mạnh ở cái gì và yếu ở cái gì, thành công ở cái gì và thất bại ở cái gì, hạnh phúc thực sự ở cái gì và bất hạnh (hay không hạnh phúc) ở cái gì. Cái sự review lại quá khứ của bản thân mình như một phép thử để khẳng định (confirm) cái con người mà mình nhận ra khi mình nhìn vào bên trong ấy.

Tôi tin là nếu mình Nhìn vào trong và Nhìn ra ngoài một cách thực sự thì sẽ nhận thấy hai con người đó là một. Và, đó chính là Mình đấy - Mình với cái gien trội đấy.

Biết mình để Là mình,
Là mình để Hạnh phúc.

Vài lời chia sẻ. Chúc các bạn luôn được Là Mình.

Mạnh Cường Lotus

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

Bức xúc ơi, mi từ đâu tới?


"Bức xúc" có lẽ là từ mà tần suất sử dụng có xu hướng gia tăng trong mấy năm gần đây. Hình như cuộc sống càng hiện đại, thông tin càng tự do thì độ bức xúc của xã hội càng tăng chăng?

"Bức xúc" là gì? Thôi thì tôi cứ mạo muội đưa ra một cái định nghĩa thế này: là cái cảm giác được bộc phát ra ngoài bằng hành động hay lời nói để thể hiện việc người ta không hài lòng về một cái gì đó với một ai đó.

Vậy thì người ta thường không hài lòng hay bức xúc về cái gì? Trên đời này có ngàn lẻ một lý do để người ta không hài lòng, nhưng tựu chung lại tôi thấy có 3 cái thứ sau:

Thứ nhất là không hài lòng vì những thứ không phải con người gây ra, ví dụ như bức xúc vì trời oi bức quá hay lạnh quá, hay đang vội đi làm mà trời mưa to quá.

Thứ hai là không hài lòng về những thứ do người khác gây ra, ví dụ như than vãn về sự kém cỏi của ông Bộ trưởng nọ, bà thị trưởng kia, buộc lỗi ông huấn luyện viên trưởng đội tuyển quốc gia về sự thất bại của đội tuyển, hay bức xúc về việc ông chủ trả lương cho mình thấp, hay buồn bực vì con cái không chịu nghe lời,..

Thứ ba là không hài lòng về những thứ mà bản thân mình gây ra, ví dụ như tại sao mình lại đoảng quá đánh rơi làm hỏng cái điện thoại, hay mình học thế nào mà lại phải thi lại,..

Cũng có lúc cả 3 thứ trộn vào nhau, nhưng nếu tách ra thì vẫn là 3 cái thứ đó. Mà cũng lạ, có lẽ là bản năng chăng, đó là con người thường có xu hướng đi tìm cái nguyên nhân của sự không hài lòng ở cái thứ nhất và cái thứ hai chứ ít khi dám tự nhận là nguyên nhân nó nằm ở cái thứ ba, tức ở trong chính con người mình. Và cũng như một phản xạ, bắt đầu "xả" cái sự bức xúc đó vào những nguyên nhân nằm ở ngoài bản thân ta, tức là nằm ở cái thứ nhất và cái thứ hai ấy.

Chẳng lẽ đời người lại cứ phải sống với một núi các bức xúc đó hay sao? Hãy vứt bỏ bớt nó đi chừng nào có thể cho cuộc đời nhẹ nhàng hơn. "Quẳng" nó đi như thế nào?

Đối với loại bức xúc thứ nhất, đừng đứng đó mà kêu Trời mà hãy chấp nhận thực tế để rồi tìm cách giải quyết. Đừng cố hỏi tại sao trời lại mưa mà hãy tự hỏi trời mưa thì phải làm gì. Hãy như người Nhật ấy, họ sẽ không kêu Trời rằng tại sao lại có động đất, sóng thần mà chỉ tập trung vào việc động đất, sóng thần song thì phải làm gì thôi.

Đối với loại thứ hai, đừng cố gắng trách móc mà cố gắng hiểu người khác để có phép ứng xử thích hợp. Đừng đứng đó mà đồng thanh kêu người nọ kém, cái kia yếu mãi. Dạo qua các blog, các báo mạng, các mạng xã hội thấy hình như người nào càng "kêu" khỏe thì càng "đắt khách" tới thăm hay sao ấy? Hay là tụ tập "ảo" để "xả" cũng là một nhu cầu? Nếu "xả" như vậy mà thấy lòng mình thanh thản hơn, xã hội yên bình hơn thì cũng tốt, còn nếu ngược lại thì không nên.

Còn đối với cái thứ ba, hãy cố gắng biết mình, hiểu mình để biết mình muốn gì là làm được gì như tôi đã nói ở status trước.

Đã làm kiếp người không thể không bức xúc, nhưng có lẽ chỉ nên giữ cái nỗi bức xúc ở một mức độ vừa đủ để tạo động lực hành động thôi. Không nên biền mình thành một cái bồ đựng bức xúc hay gieo bức xúc vào người khác. Còn phải để dành chỗ cho yêu thương, cho sự bao dung và cho những niềm vui sống nữa chứ nhỉ.

Cầu mong cho mọi người một cuộc sống an vui.

Mạnh Cường Lotus 

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

Những chuyển động không đồng tốc


Quan sát, chiêm nghiệm những gì đang diễn ra trong cuộc sống tôi thấy:

-         Để lóe lên một ý tưởng hay, có thể chỉ cần một vài phút;
-         Để trình bày mạch lạc ý tưởng đó, có thể chỉ cần một vài giờ;
-         Để có thể hiểu được ý tưởng đó, có thể cần một vài ngày;
-         Để chuyển hóa những ý tưởng đó vào văn bản, có thể cần một vài tuần;

Nhưng, để đưa các ý tưởng đó vào cuộc sống, được cuộc sống chấp nhận, có thể phải mất một vài năm, một vài thập kỷ, thậm chí là không bao giờ.

Người xưa đã dạy rồi: Ý tưởng có thể nhảy nhót và bay nhanh như Tôn Ngộ Không với phép Cân đẩu vân, nhưng cuộc sống thật thì lại như thầy trò Đường tăng cứ tằng tằng tiến từng bước một, với sự cần cù nhẫn nại của Sa tăng và với bao sự níu kéo của những niềm vui và ham hố đời thường của Chư Bát Giới.

Ý tưởng và cuộc sống thực luôn là như vậy, chúng luôn chuyển động không đồng tốc. Một cái thì bay trên mây, còn một cái thì đi dưới đất.

Đứng từ ý tưởng mà nhìn xuống cuộc sống thì rất dễ có cảm giác hẫng hụt, bức xúc. Nhưng nếu đứng từ cuộc sống thực để ngước lên "soi" ý tưởng thì tự nhiên thấy cuộc đời tươi vui hơn.

Mạnh Cường Lotus 

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Lời khuyên


Thời đại thông tin ngày nay, loại thông tin gì cũng nhiều. Trong những cái nhiều thì lời khuyên cũng rất nhiều. Nào là những câu trích cú từ những sách cổ tới kim, những câu nói hay bài học của những người thành công, những sách chuyên dạy cái nọ cái kia,... Chỉ cần sơ sơ dạo qua vài trang facebook thôi thì mỗi ngày cũng có thể thu về một rổ các lời khuyên để mà nghiền ngẫm rồi. Kể ra thì những lời khuyên đó đại đa số đều là tốt cả.

Khi ta đọc một lời khuyên thì ta còn thì giờ để suy nghĩ, để nghiền ngẫm, và quan trọng là để còn thử áp dụng, thử chiêm nghiệm. Thế nhưng nếu nạp vào người 2, rồi 3, rồi nhiêu lời khuyên khác nữa thì lúc đó chắc chắn ta sẽ ở vào tình trạng bội thực lời khuyên. Lúc đó có thể ta sẽ có cảm giác dường như mình là kém cỏi quá, thế giới bên ngoài nó thế kia cơ mà, còn mình thì biết vậy mà chẳng làm được gì hay chẳng làm được mấy. Lúc đó là cảm giác bất lực chứ không phải là cảm giác tích cực khi đón nhận lời khuyên nữa.

Nói nôm na là nếu coi mỗi lời khuyên tốt là một viên thuốc bổ hay một liều thuốc bổ thì khi cần thiết mà uống một viên hay một liều thì tốt, chứ nếu ngày nào cũng uống một vốc thuốc bổ đủ các loại thì tôi nghi ngờ về hiệu quả của nó lắm.

Bây giờ xuất hiện một xu hướng sống chậm, sống đơn giản ("Sống đơn giản cho đời thanh thản!") thì tôi cho rằng có lẽ cũng phải uống thuốc bổ...chầm chậm thôi, nghĩa là những lời khuyên nạp vào người cũng từ từ thôi. Lúc nào cần cái gì thì nạp cái đó. Còn mỗi người cứ sống cuộc sống của mình một cách hồn nhiên đi. Thế nên nhiều khi cũng phải biết bịt tai, bịt mắt trước những lời khuyên mà mình biết là về nguyên tắc là rất tốt, nhưng chưa phải lúc cần nạp. Nghe như vậy có vẻ là tiêu cực, nhưng tôi thì lại cho rằng đó là tích cực.

Nếu bạn tin tôi thì đọc xong cái này thì quyên ngay cái lời khuyên này đi nếu bạn chưa cần tới nó. Còn nếu ai mà dùng lời khuyên này của tôi vào ngày hôm nay thì "Like" một cái cho đời thêm vui.


Mạnh Cường Lotus 

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Đồng tiền sạch - Đồng tiền bẩn


Đồng tiền sạch

Trước cửa cơ quan tôi có một anh đánh giầy. Tôi gọi là "anh" bởi anh ấy không phải là "trẻ đánh giầy" như ta thường thấy ở ngoài đường. Điều đó cũng nói lên một điều là anh đã có "thâm niên" ngồi đánh giầy ở đây lâu lắm rồi. Anh đánh đôi này tới đôi khác, đánh ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Vậy mà mỗi khi ngắm nhìn anh đánh giầy, tôi vẫn có cảm giác là anh đang đánh đôi đầu tiên và duy nhất vậy, vì anh đánh một cách chăm chú, đầy trách nhiệm. Nó gợi lại trong tôi câu chuyện "Hạnh phúc từ sự tận tâm" về anh vá săm ô tô mà tôi đã từng kể cho các bạn nghe trong status trước.

Anh đánh cẩn thận, 'chất lượng cao" như vậy nhưng giá thì rất bình dân. Thế nên không biết mọi người thế nào chứ cứ mỗi lần rút tiền ra trả công cho anh, tôi luôn có cảm giác là tôi trả anh thiếu một cái gì đó. Trả thêm tiền thì anh không lấy. Thôi thì chỉ biết bù vào cái sự "thiêu thiếu" ấy một lời cảm ơn - cảm ơn một cách chân thành - để mong cho nó đầy đặn. Tôi tin là nếu không quá vô tâm thì ai mà được anh đánh giầy cho thì cũng có cảm giác như vậy.

Anh đánh giầy ơi, những đồng tiền anh mang về nhà để nuôi các cháu ăn học không chỉ là tiền đâu, mà nó còn mang theo cả những lời cảm ơn - những năng lượng tốt mà mọi người dành cho anh, dành cho các cháu đó. Tiền đó là Phúc đấy anh ạ.

Đồng tiền bẩn

Hàng ngày đi làm tôi vẫn thấy mấy anh CSGT đứng ở ngã tư điều khiển giao thông. Mọi người tham gia giao thông biết ơn các anh lắm vì các anh phải đội nắng đội mưa, chịu bụi chịu khói để giúp giao thông được an toàn, thông suốt.

Thế mà ở một ngã tư khác, có cái anh cũng có cái còi như các anh. Thỉnh thoảng anh lại "tít" một người (mà không hiểu sao đến phân nửa là xe biển ngoại tỉnh). Người nào được anh "tít" thì được anh tận tình đưa vào một góc để "nói chuyện". Khi "nói chuyện", người ta thấy mặt một người thì nghiêm lắm, còn mặt người kia thì cứ nghệt ra, pha chút sợ sệt, bất lực. Chẳng biết cái còi của anh ta có thần lực gì mà có những bác ở cái tuổi trung niên rồi vẫn gọi anh ấy (người có lẽ chỉ bằng tuổi con bác ấy) là "anh" và xưng là "em". Sau mấy phút "nói chuyện" ngắn gọn thì một vài tờ polyme được kín đáo chuyển từ túi người này sang túi người khác. Sau cái "giao dịch" đó thì tự nhiên người ta thấy mặt một người nở dãn ra, đầy vẻ thỏa mãn còn mặt người kia teo lại thêm một chút, đầy vẻ đau khổ pha chút oán hận và khinh bỉ.

Cái anh cầm còi kia ơi, hi vọng anh chỉ là con sâu trong nồi canh thôi. Cái lý đúng - sai, phải - trái phải có thêm chút tình nữa chứ, với cái đích là giáo dục chứ đừng phũ phàng quá. Đặc biệt là đừng lấy cái còi ấy ra để bắt nạt người khác kiếm lợi. Biết đâu trong những tờ polyme người ta phải cắn răng đưa cho anh có cả những đồng tiền mà một ông bố vừa bán đàn gà ở quê để vội đưa con ra Hà Nội chữa bệnh đấy. Bởi vậy cũng nên biết là nếu anh mang những đồng polyme kia ra quán để nhậu nhẹt thì anh sẽ nuốt vào cả những lời oán hận của người đời đấy, tức nạp vào người cái năng lượng xấu đấy. Tiền đó là Họa đấy anh ạ.

Thế nên nhà thơ dân gian Bảo Sinh mới có thơ rằng:

"Khi mê tiền chỉ là tiền;
Ngộ rồi mới biết trong tiền có tâm"

Mọi người ơi, mỗi khi nhận đồng tiền từ ai thì hãy để tâm mình soi xét nhé. Đồng tiền cũng có đồng tiền Phúc - đồng tiền Họa đấy. Biết nói không với những đồng tiền Họa thì cũng là một cách làm Phúc đấy.

Mạnh Cường Lotus

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Một lời sám hối gửi những người khuyết tật


Hôm nay, 3/12 – Ngày Người khuyết tật quốc tế, tôi có đôi dòng tâm sự với các bạn về một kỷ niệm mà khiến tôi mỗi khi nhớ đến lại muốn gửi lời xin lỗi tới những người khuyết tật.

Cách đây đúng 10 năm, tôi tham gia đoàn đại biểu Việt Nam dự Hội nghị quốc tế được tổ chức ở một nước lớn trong khu vực để tổng kết Thập kỷ Châu á - Thái bình dương vì người tàn tật.

Do số lượng đại biểu rất đông, đến cả mấy ngàn người nên BTC buộc phải tổ chức ăn uống kiểu đơn giản, gọn nhẹ: buổi trưa mỗi người được phát một hộp cơm hộp kiểu Nhật. Nhiều đại biểu không ăn được do không quen.

Thế nên đến tối, khi Ban tổ chức tổ chức reception thì ai nấy đều mệt rũ ra và đói, khát. Khi thức ăn vừa được bày ra (ăn kiểu buffet) thì cả đám đông lao tới tranh giành nhau. Các cán bộ đi theo đoàn – những người lành lặn có nhiệm vụ đi để giúp người khuyết tật, cũng lao vào lấy thức ăn. Thế nhưng, họ lấy không phải để phục vụ những người khuyết tật vốn không đủ sức để chen, mà như một thói quen (hay bản năng?), họ lấy thức ăn để phục vụ bản thân mình và phục vụ những VIP, những người đi để “lãnh đạo” và “chỉ đạo” đoàn.

Tối hôm đó, khi tiệc đã tàn, thức ăn đã hết, tôi chợt nhận ra hàng đoàn xe lăn hối hả lăn dọc theo các bàn bày thức ăn đã sạch bong để mong kiếm được một cái gì đó còn sót lại. Tôi bỗng nhìn thấy một người tàn tật đã không thể kìm được cơn đói, phóng đến một bàn mà mọi người đã ăn xong, lặng lẽ với lấy một đĩa thức ăn ai đó không ăn hết.

Chao ôi, đó là moment mà cả đời tôi không thể nào quên! Tôi thực sự bị sốc nặng.

Đâu rồi những lời lẽ bóng bẩy “tất cả vì người khuyết tật”, đâu rồi những “chính sách, giải pháp nâng cao vị thế người khuyết tật” mà tôi đã nghe ra rả cả ngày hôm đó? Tối hôm đó, tôi đã được chứng kiến cảnh người lành lặn tranh cái ăn của người khuyết tật theo đúng nghĩa đen của nó. Có lẽ chỉ khi cái đói bản năng trỗi dậy thì người ta mới đo được cái tâm của một con người chăng?

Đêm đó về khách sạn tôi đã không ngủ được. Cảm giác vừa xót xa, vừa xấu hổ. Tôi đã ngồi dậy viết ra mấy dòng để giải tỏa lòng mình. Gọi đây là một truyện ngắn cũng được, hay gọi là mấy dòng ghi chép cũng được. Tôi viết ra mấy dòng này như một tiếng thở dài cho sự trớ trêu của cuộc đời, như một giọt lệ cho những cuộc đời kém may mắn, và, đối với riêng tôi, đây như một lời sám hối gửi tới những người khuyết tật.

Có lẽ, cuộc sống cần một sự cảm thông. Còn tôi cần một sự tha thứ.

--------------

Đây là truyện ngắn tôi đã viết ra đêm đó như một lời sám hối.

SỰ TÀN TẬT CỦA CUỘC SỐNG
(The disability of the life)

1.     Sáng: Lễ khai mạc
Sân khấu trang hoàng rực rỡ với đủ các khẩu hiệu xanh - đỏ – tím – vàng với chủ đề “Cả xã hội vì người tàn tật”. Các VIP – từ những nhà chính trị đến những đại diện của các tổ chức quốc tế, các chính phủ, rồi đại diện các tổ chức của người tàn tật và vì người tàn tật lần lượt phát biểu. Tất cả đều hùng hồn kêu gọi bảo vệ quyền của người tàn tật. Nhiều VIP phê phán gay gắt các chính phủ, các tổ chức quốc tế, và cả xã hội nữa là còn phân biệt, kỳ thị người tàn tật. Họ kêu gọi phải thúc đẩy sự tham gia đầy đủ và bình đẳng của người tàn tật vào cuộc sống chung của xã hội.

Trên sân khấu, các VIP hùng hồn, hể hả.

Dưới hội trường, những chiếc xe lăn ngồi im phăng phắc, rồi thỉnh thoảng lại ào lên vỗ tay. Trông họ rạo rực, rưng rưng.

2.     Chiều: Tiệc chiêu đãi

Lại thêm một bài phát biểu hùng hồn của nước chủ nhà. Nhưng hình như không ai nghe. Mà nghe thì cũng không hiểu vì các cái bụng đói cồn cào đều đang hướng vào hai dãy bàn dài đầy ắp thức ăn xanh - đỏ – tím – vàng. Bài phát biểu vừa kết thúc, những VIP còn lành lặn đã phát huy ngay lợi thế của mình lao ngay tới dãy bàn ăn và tranh nhau gắp đầy đĩa thức ăn. Khổ, họ đói!. Sao lại để cho VIP đói đến thế bao giờ.

Chỉ một loáng, quanh những chiếc bàn đầy vỏ bia, khuôn mặt của các VIP đã hồng hào trở lại và đầy ắp một sự thoả thê.

Còn ở đằng kia, những chiếc xe lăn vẫn lăn đi lăn lại dọc theo những khay thức ăn trống trơn, sạch bong. Trên xe là những khuôn mặt buồn. Không biết họ buồn vì đói, hay là…?

3.     Tối: Biểu diễn văn nghệ của người tàn tật

Trên sân khấu, người tàn tật thuộc các dân tộc khác nhau, các loại hình tàn tật khác nhau trong những bộ quần áo xanh - đỏ – tím – vàng đang nắm tay nhau hát bài hát của người câm và nhảy điệu nhảy của người què. Trong số họ, không biết có bao nhiêu người may mắn vét được một mẩu thức ăn gì đó cho vào bụng. Nhưng có một điều chắc chắn là tất cả họ, tâm hồn đều đầy ắp niềm hân hoan, hạnh phúc.

Dưới hội trường là những khuôn mặt dài thượt của các VIP. Khổ, họ mệt! Thật là vớ vẩn, tại sao lại bắt các VIP phải ở lại nghe những bài hát ọ ẹ và xem những điệu nhảy vẹo xiên? Họ cần được nghỉ ngơi để còn chuẩn bị cho những bài phát biểu quan trọng vì người tàn tật vào ngày mai!

4.     Đêm: Sám hối

Một mình tôi trong căn phòng khách sạn. Không có màu xanh - đỏ – tím – vàng nào cả. Tất cả chỉ còn lại một màu đen của màn đêm.

Ngày hôm nay tôi đã được xem một cuốn phim của cuộc đời - được xem những sắc màu của cuộc sống: đó là cái màu mè của sự giả dối, sự phong phú của cuộc sống đời thường và sự rực rỡ của những khát vọng sống.

À không, hình như tôi cũng là một diễn viên trong cuốn phim này với những sắc màu…

Osaka, đêm 22/10/2002.

Mạnh Cường Lotus