Bao năm nay cứ tự bằng lòng với một công thức được coi là
hiển nhiên rằng “Tết thì có bánh chưng – có bánh chưng tức là Tết”. Thế nên đến
Tết thì mua mấy cái bánh chưng về để thắp hương rồi để ăn, và cũng yên chí như
vậy là các con đang được hưởng cái Tết Việt nam rồi.
Nhưng rồi giật mình nhận ra rằng bây giờ bánh chưng có thể
ăn 365 ngày trong một năm. Nên nếu cứ bảo với con rằng bánh chưng nghĩa là Tết
thì sợ sau này mấy đứa trẻ con nó sẽ bảo là cái bác bán bánh chưng rán ngoài
cổng trường nó ngày nào cũng đem Tết đến cho bọn nó, và rằng Tết mua rẻ lắm,
chỉ chưa bằng bát phở thôi!.
À, hóa ra tiền có thể mua được bánh chưng, nhưng tiền không
mua được Tết. Tết không phải chỉ là cái bánh chưng.
Nghĩ lại cái cảm giác hồi còn bé, mỗi khi đến dịp này là
được ngồi xem mẹ rửa lá dong, chuẩn bị gạo, đỗ, rồi ngồi xem mẹ gói. Và năm nào
cũng vậy, mẹ lại gói cho mấy chị em mỗi đứa một cái bánh bé tí, xong rồi mấy
đứa ngồi đợi bên bếp để chờ lấy cái bánh ra ăn trước. Ôi, cái Tết của tuổi thơ,
cái Tết Việt Nam trong ký ức mới đẹp làm sao.
Thằng lớn thì đã đi học xa nhà rồi. Nó đã được (đôi khi bị)
ăn bánh chưng nhiều rồi, thế nhưng chưa một lần được ngồi xem mẹ nó gói bánh,
chưa một lần được ngửi cái mùi bánh trộn lẫn mùi củi cháy bốc lên từ cái nồi
luộc bánh, chưa một lần được hưởng cái cảm giác thấp thỏm chờ đợi cái bánh
chưng bé “của mình” chín trước và được ăn trước cả nhà. Vậy mà lúc nào cũng mong
các con nhớ đến quê hương, nhớ đến gia đình, nhớ đến hai chữ Việt nam mà lại
chưa hề cho chúng nó nếm trải những cái rất Việt Nam này.
Nghĩ thấy thương con và thấy mình có lỗi quá. Năm nay bà xã
quyết định nghỉ phép ở nhà để tự gói bánh và luộc bánh để “khao” mấy đứa em nó
cảm xúc Tết của trẻ con Việt Nam. Mấy hôm nay đã thấy bà xã lo lá, lạt, gạo,
thịt lợn mỡ rồi. Cả nhà đang hồi hộp chờ đây.
Bánh chưa gói mà đã tưởng tượng ra nụ cười của con và niềm
vui của mẹ. Chờ mẹ các con nhé, mẹ sẽ mang Tết về nhà cho các con.
Mạnh Cường Lotus
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét