Có dịp tôi đã bộc bạch là mình cảm thấy sung
sướng làm sao khi được làm người bình thường. Thực ra khi nói như vậy là mình
đã ngầm so sánh cái sướng của mình - cái sướng của một người bình thường, với
cái khổ của những người nổi tiếng. (Cũng phải nói trước là cái cảm giác
"sướng" và "khổ" ở đây là cái cảm giác của riêng tôi thôi
chứ chắc gì những người nổi tiếng thấy họ khổ.)
Trong mắt tôi thì một trong những cái "khổ" của
những người nổi tiếng ấy là họ phải "nuôi" cái sự nổi tiếng ấy. Này
nhé, bạn đang là một người bình thường thì bạn ra ngoài đường bạn ăn mặc, đi
đứng nói năng thế nào có lẽ cũng chẳng ai để ý. Thế nhưng một khi bạn đã nổi
tiếng thì bạn đi xe gì, mặc quần áo gì, nói cái gì, thậm chí là ăn cái gì cũng
có thể trở thành chủ đề cho người đời bình luận. Thế nên phải "nắn
nót" hơn. Mà cái "nắn nót" này nhiều khi cũng tốn kém lắm.
Có nhiều lý do để một con người trở thành nổi tiếng. Nếu cái
lý do để làm bạn nổi tiếng gắn liền với phương tiện để bạn kiếm tiền, ví dụ như
bạn là một ca sỹ có hạng thì có lẽ cái "khổ" nó cũng vừa vừa thôi,
thậm chí có thể họ cảm thấy sung sướng để vung tiền nuôi cái sự nổi tiếng ấy.
Bạn có thể sẽ hãnh diện khoe trước thiên hạ là tay bạn đang treo (à quên đang đeo)
cái đồng hồ bạc tỷ, cưỡi 'con xe" triệu đô chẳng hạn. Như vậy là ông trời
đã ban cho bạn một giọng ca để bạn trở thành nổi tiếng và cũng ban luôn cho bạn
cái phương tiện để nuôi sự nổi tiếng đó. Trường hợp này thì coi như "no
problem!"
Cái sự trớ trêu nó xảy ra khi mà cái lý do khiến một con
người nổi tiếng lại không phải là cái phương tiện để người ta kiếm đủ tiến để
nuôi cái sự nổi tiếng của họ. Ví dụ rõ nhất là trường hợp của khá nhiều các cô
người mẫu, hoa hậu.
Tôi còn nhớ khi xem những clip quay các cô gái tham gia vòng
sơ tuyển Vietnam Next Top Model, có những cô còn mặc cả những bộ quần áo vô
cùng bình dị - bình dị đến mức khiến cô giám khảo khó tính kia phải mắng mỏ,
vùng vằng đối với thí sinh nào dám cả gan mang cái sự bình dị đó để đến dự một
cuộc thi "đẳng cấp" của cái đẹp và cái diện. Ấy vậy mà nếu đùng một
cái mà cô ấy trở thành một ai đó trong cuộc thi - chẳng cần đến nỗi nhất hay
nhì, chỉ cần lọt vào top 10 thôi thì tôi dám đoán chắc rằng ngày hôm sau ra
đường cô ấy đã phải cố gắng làm đẹp mình tới mức có thể rồi. Nếu không lo được cái
túi LV xịn mấy ngàn đô để vắt vai thì cũng phải là một cái LV Tàu dởm vài triệu
đồng. Rồi nếu cô ấy được mời đến một vài event nào đó thì cũng không thể mặc
một bộ để đến tất cả các event được, quê chết đi được. Sống chết thì cô cũng
phải lo cho được cho mỗi event một bộ cánh. Event càng nổi thì bộ cánh lại phải
càng đắt. Rồi cô ấy cũng không thể vè vè cái xe máy, dù là xe gì, để đến dự
event được.
Đấy là tôi chỉ đơn cử một cái nhỏ thôi, còn nhiều chuẩn mực
bất thành văn khác trong cái thế giới người đẹp mà một người đàn ông cục mịch
như tôi chưa đủ trình độ để hiểu.
Thế thì một câu hỏi rất đơn giản đặt ra là: lấy đâu ra tiền
để nuôi cái sự nổi tiếng ấy. Tôi không dám vơ đũa cả nắm vì biết rằng cũng có
nhiều cô người mẫu, hoa hậu lao động nghệ thuật miệt mài, vất vả để kiếm tiền
nuôi cái nổi tiếng của mình. Rồi lại có những cô may mắn "sắm" được
cho mình một (hay một vài?) đại gia có thừa tiến để nuôi cái sự nổi tiếng hộ
họ.
Nhưng thử hỏi có bao nhiều người trong số các cô hoa hậu,
người mẫu có được cái may mắn đó? Thế thì họ phải làm gì để nuôi cái sự nổi
tiếng mà họ đang phải mang vác nó? Quẳng nó đi à? Quẳng là quẳng thế nào, tinh
hoa của xã hội đấy, khối kẻ đang phải ghen ty, khối kẻ mơ không có được đấy.
Thế nếu không quẳng nó đi thì lấy đâu ra tiền để nuôi
"nó" đây?
Điều khiến tôi suy nghĩ về vấn đề này vì vừa qua lùm xùm
trên báo chí cái vụ "đại xì căng đan" về cái nghi án cô người mẫu
này, cô hoa khôi, hoa hậu kia bán dâm mỗi lần cả ngàn đô. Tôi không hề có ý
định bảo vệ hay thanh minh cho các cô ấy. Tôi chỉ muốn nói lên cái suy nghĩ
(hay suy luận) của tôi về nỗi khổ của các cô ấy. Mà bản năng của con người là
luôn tìm cách vươn lên để thoát khổ.
Mạnh Cường Lotus
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét