----------
Lúc còn trẻ, chị lấy một hàng binh Lê
dương người Angerie. Năm 1964, chị về quê Angerie cùng chồng. Xã hội Hồi giáo
Angerie không chấp nhận chị. Chính quyền Angerie không công nhận chị. Bốn mươi
năm, chị sống trong nghèo khổ. Nhưng đau khổ hơn, bốn mươi năm chị không biết
mình là ai. Bốn mươi năm trôi đi, chị chưa một ngày cảm thấy sự tồn tại của
mình trong xã hội nơi mình đang sống.
Rồi một hôm, chị nghe nói Đại sứ quán
Việt Nam đang quyên góp tiền ủng hộ người nghèo ở Việt nam. Chị lặng lẽ lấy từ
trong đáy tủ ra 500 đô la Mỹ – khoản tiền chị đã dành dụm cho việc Hậu sự của
mình – cái dành dụm như một bản năng của người Việt. Chị lặn lội hơn tám trăm
cây số lên thủ đô để nhờ Đại sứ quán Việt nam chuyển về nước ủng hộ người
nghèo. Chị tâm sự: cả đời chị đã nghèo, cả đời chị đã không là ai thì khi chị
chết, 500 USD kia cũng không làm cho cái chết của chị giàu lên, không làm cho
nấm mộ của chị trở thành nấm mộ của ai đó trong cái xã hội Hồi giáo lạ hoắc
này. Chị mong là 500 USD này sẽ làm cho một ai đó ở quê hương chị đỡ nghèo hơn.
Cán bộ Đại sứ quán, người thay mặt cho
hơn 80 triệu đồng bào của chị đã đón nhận 500 USD từ chị với những lời cảm ơn
chân tình xen lẫn giọt nước mắt cảm động. Và, chị đã có được khoảnh khắc làm
Người sau 40 năm. Sau 40 năm, chị đã lại thấy mình tồn tại. Sau 40 năm, chị đã
tìm lại được mình – người con của đất Mẹ Việt Nam. Sau 40 năm, chị lại có được
những giọt nước mắt Việt, chảy ra từ một tấm lòng Việt trong sự ấm áp Việt.
Nay, chị đã lại trở về cái xứ xa tít mù
tắp của Angerie và lại tiếp tục cuộc đời lặng lẽ. Nhưng, ở sâu thẳm trong chị,
hình như cái ngày Hậu thế đã không còn quan trọng nữa, vì chị đã cảm thấy cuối
cùng thì cuộc đời chị đã có một ngày có Hậu rồi.
Mạnh Cường Lotus
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét